Hoàng Xuân Sơn
Nhà thơ Luân Hoán
Thơ thơm từ gốc rễ tình
cứ ngồi cười cười
vọc sông thành núi
cứ ngồi bươi bươi
vọc huê thành lá
một đóa bời lời
dòm vô mặt rạng
vẫn ngồi cười cười
đầu hôm tới sáng
ghì xuống đè xuống
ê. đừng nhổm dậy
cái xác khư khư
cái thần động đậy
ối dào. vần thở
cái rất quen [là]
mần thơ từng chặp
không cáp thì quà
hăm chín. chín. mười bốn
bị
[ tự nhiên nghĩ tới chàng luân ]
bị anh bày hàng hơi lâu
bị tôi úng thủy nên cầu gãy ngang
vẫn đời guốc mộc làm sang
lội khắp ngõ hẻm cùng hang ổ tình
anh hay lên ngựa thình lình
tôi vẫn cuốc bộ giữa thinh không này
[ bọn mình cùng dạng thày lay ]
HOÀNG XUÂN SƠN
29 sept. 2014
0 nhận xét:
Đăng nhận xét