Chia tay rồi… đừng làm như tất cả lỗi lầm là của em

Và rồi, anh cho tất cả lỗi lầm là của em. Em không thể tiếp tục nữa. Chỉ là em đang tiếc cho 2 năm yêu nhau, 2 năm chung sống. Em chịu thua với số phận, và sẽ chẳng có ai yêu anh nhiều như em đã yêu anh. Bây giờ “chia tay rồi… đừng làm như tất cả lỗi lầm là của em” anh nhé!


Hai năm yêu nhau, mặn nồng cũng có, lạnh nhạt cũng có, hạnh phúc và khổ đau cả hai ta đều cảm nhận được phải không anh? Nhưng dù bao giông bão có kéo đến anh đều gạt tay và nói “có anh ở đây rồi”. Em tin và mình cưới nhau.
Hai năm sống bên nhau, 2 năm làm một người vợ hiền em nhận ra nhiều điều. Khi yêu, anh có thể hy sinh tất cả vì em, trời rét căm căm anh vẫn không ngại ngày ngày đón đưa em tới trường, rồi cả những khi chiều lòng em, những món ăn em nấu anh đều ăn hết và khen ngon cho dù ăn xong toàn thân anh nổi ngứa vì dị ứng… Nhưng khi cưới nhau rồi anh lại mong muốn vì anh em có thể hy sinh tất cả. Cần phải hy sinh những gì mới đủ để anh hài lòng?
Anh nói “một tháng lương của em được mấy triệu đâu, nghỉ ở nhà nội trợ, chăm lo cho gia đình, anh đi làm là đủ rồi…”, em ngoan ngoãn gật đầu đồng ý. Anh nói em phải thay đổi thế này, em phải thay đổi thế kia, mẹ nói gì em không được cãi,… em đều nghe vì nghĩ cuộc sống hôn nhân là vậy.
Chia tay rồi… đừng làm như tất cả lỗi lầm là của em
Bây giờ “chia tay rồi… đừng làm như tất cả lỗi lầm là của em” anh nhé! (Ảnh minh họa)

Rồi sau này anh dường như không còn là anh của trước kia nữa. Mỗi lần tức bực, mỗi lần đi làm gặp chuyện không vui về đến nhà anh tìm đủ mọi cách trút hết lên đầu em. Lý do anh thường đưa ra là “một mình anh phải nai lưng đi làm nuôi cả nhà, là do em vô dụng, chỉ biết ăn bám…”… em khóc và chấp nhận sự thật.
Đến khi sự uất hận lên cao, em quyết định đi làm vì chẳng gì trước khi lấy anh em cũng tốt nghiệp cử nhân kinh tế. Thế rồi anh không mắng em nữa, anh đưa tay lên và “tán thưởng” cho em những cái tát như trời giáng, anh cho rằng em làm vậy là coi thường anh, là vượt mặt và không coi lời nói của anh ra gì.
Đã nhiều lần em tự oán trách mình vì sao lại để bản thân ra nông nỗi này, vì sao chỉ 2 năm thôi lại khiến anh thành một người chồng “xấu”, tất cả em đều nhận và cho rằng đều là lỗi của mình. Nhưng anh à! Không yêu anh em đâu phải buồn, phải lo; không yêu anh em đâu cần phải khóc bao đêm và phải gật đầu nghe theo anh tất cả.
Đến hôm nay, khi quyết định sẽ kết thúc cuộc hôn nhân này, em cầm bút lên và viết tờ đơn ly hôn, em lại khóc như lần đầu tiên khóc khi thấy anh thay đổi. Mọi lỗi lầm anh đều đổ lỗi cho em, cuôc sống vừa qua với 2 năm hi vọng, 2 năm vun đắp cho gia đình đổi lại được gì cho em? Chỉ có anh – người đã từng nghĩ sẽ sống chết cùng em rồi lại lấy em ra làm bình phong che đậy lỗi lầm. Anh ngoại tình sớm em đã biết, nhưng vì yêu anh em đã quên cả chính mình, bỏ qua tất cả lỗi lầm, cố gắng trở thành người vợ tốt với hi vọng anh sẽ nhìn đó mà thay đổi.
Em biết, chính cô ấy đã khiến anh thay đổi, đã cướp đi người chồng tuyệt vời của em. Nhưng em không trách cô ấy, chỉ trách bản thân không đủ để níu chân anh. Và trách anh - con người bội bạc.
Và rồi, anh cho tất cả lỗi lầm là của em. Em không thể tiếp tục nữa. Chỉ là em đang tiếc cho 2 năm yêu nhau, 2 năm chung sống. Em chịu thua với số phận, và sẽ chẳng có ai yêu anh nhiều như em đã yêu anh. Chàng trai ngày nào rét căm căm vẫn không ngại đón đưa em, em sẽ chôn trong đáy tim mình. Bây giờ “chia tay rồi… đừng làm như tất cả lỗi lầm là của em” anh nhé!
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét