chuyện con cái

Qua nhà bà Hai đọc bài buồn vui với con, thấy đúng là tâm trạng làm Cha làm Mẹ. Chuyện Ba Mẹ Con Cái làm mình nhớ đến chuyện đang rần rần ở quê mình hai tuần nay, muốn đem ra chia sẻ với mọi người, nhất là những ai đang là ba mẹ. Mình chỉ kể sơ qua thôi vì không rõ lắm nhiều chi tiết nha.

Số là cách đây khoảng hai tuần, có một em gái 12 tuổi được cho là mất tích. Em ấy đi học về đến nhà rồi nhưng khi ấy thì ba mẹ không có ở nhà, em đã dựng hẳn xe đạp ở chổ đậu xe của khu nhà luôn rồi và gọi điện thoại cho ba mẹ. Khi ấy ba mẹ đi công chuyện gì đó và hai mẹ con sau vài câu nói chuyện thì em nói là có ai ở trước cửa nhà mình, rồi thì sau đó em cúp máy và khi ba mẹ về nhà thì không thấy em đâu. Lúc này ba mẹ của em vẫn bình thường vì đoán là em chắc đi coi trận bóng của mấy đứa bạn nữa nên chắc sẽ về trễ thôi. Cuối cùng thì mãi không thấy em về, thế là ba mẹ của em phải đi báo cảnh sát.
Ròng rã mấy ngày trời không tìm thấy em đâu, cả nước đều được báo động để tìm kiếm em, tv hàng ngày đều trực tiếp đưa tin về tiến độ tìm kiếm. Cảnh sát có kiểm tra đi kiểm tra lại cuộc điện thoại cuối cùng của em và Mẹ, vì khi Mẹ em nghe em nói câu (đại khái thôi nha) ''có người ở trước cửa nhà mình'', mà trong tiếng Hàlan thì người = man và người hàng xóm = buurman, nói chung đại khái là man man gì đó không rõ lắm nên khi này cảnh sát quyết định sẽ điều tra rõ hơn về những người hàng xóm. Mrs. Truong không nhớ rõ là sau bao nhiêu ngày, nhưng cuối cùng cảnh sát chưa điều tra thêm được gì thì đúng là người hàng xóm cách nhà em hai căn, hắn đã đến sở cảnh sát tự thú tội. Khi ấy cả nước bàng hoàng vì được tin là em đã bị giết, và hung thủ lại còn là cảnh sát nữa mới đáng sợ, tay cảnh sát ấy 26 tuổi.

Đọc blog bà Hai bao lâu nay, mình hiểu rõ bà này đúng là yêu thương và lo lắng cho con cái hết mực. Hở tí là con gái này, hở tí là con gái nọ, mua sắm nấu nướng làm bao nhiêu việc chung quy bả cũng nghĩ đến cho hai công chúa trước tiên. Giờ hai nàng ấy bị cận thị mà bả lo sốt vó.
Như chị Bebo thì có hai hoàng tử, lần đầu tiên Mrs. Truong đọc blog chị là khi chị chưa viết gì trong blog hết, chỉ để mấy tấm hình của hai thằng ku thôi à và khi ấy cũng chẳng có followers nào. Lúc coi mấy cái hình đó thì thấy hai thằng ku cười vui lắm, nhưng nhìn là biết thằng nhỏ bị down syndrome rồi, lúc đó Mrs. Truong muốn comment lắm nhưng tính mình là không bao giờ comment khi thấy ai có chuyện buồn hoặc đại khái vậy, vì rất sợ làm người ta nhạy cảm hơn và mình thì chả an ủi được gì đâu, nghĩ vậy nên thôi không comment. Sau này chị Bebo bắt đầu viết blog thì mình bắt đầu đọc nhưng rất hiếm khi comment và đặc biệt những entry nhuốm buồn và nhạy cảm như đã kể trên, nhất là entry ''thằng rớt'' của chị.
Con gái mình thì mới có 5tháng, hôm nọ bị cảm cả tuần, sổ mũi khụt khịt mũi nghẹt mũi khó thở nói chung là ngủ khó bú sữa khó, nhìn con nhỏ mệt nhọc bú sữa mà xót ruột không chịu nổi.

Từ mấy chuyện này mà khi theo dõi tin về em gái 12 tuổi bị giết, sau khi báo chí đưa tin, tv trực tiếp cảnh mọi người mang hoa đến chia buồn trước cửa nhà em rồi thì thôi, không còn tin tức gì nữa. Mình nghĩ, như mình con bịnh chút xíu mà đã xót xa, vậy thì cha mẹ của em gái đó hiện giờ đến phải phát điên thôi nên báo chí không thể đưa tin nữa, phải để người ta yên. Đến cả mình khi đọc báo hay tin mà còn bàng hoàng thẫn thờ cả người, huống chi là chính ba mẹ của em.
Mình mỗi ngày đọc bao nhiêu là blog của mọi người, cảm nhận được tình thương bao la của các bậc cha mẹ dành cho con cái mình như chị Ba Đậu, anh Phú, chị Dã Qùy, chị Polka, Vivian, mẹ Peapod, mẹ Song Mai...ôi nhiều lắm kể sao hết. Nhưng cảm nhận được tình cảm lớn lao đó nên mình cũng cảm thấy lo sợ nhiều hơn cho con cái mọi người, cho con của mình.
Có phải thế giới này càng ngày càng đáng lo sợ?!? Nếu có một điều ước, mình sẽ ước liền cho sự an toàn của tất cả trẻ em.
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét