chuyện làm cha làm mẹ

Đọc chuyện của con cái bên nhà chị Bebo, rồi thấy comment của chị Polka làm mình nhớ lại chuyện hồi nhỏ quá, giờ nghĩ lại thấy mắc cười ghê. Chuyện của chị Bebo là chuyện hai thằng con bị bạn ăn hiếp, chị Polka comment là nhiều đứa con nít phải nói là có máu ác từ nhỏ heheheheh. Công nhận đúng thiệt đó.

Nhớ lại chuyện của mình, hồi học cấp 1 khoảng lớp 3 lớp 4 gì đó. Trong trường có một con nhỏ dữ khét tiếng luôn, không biết nó ăn giống gì mà dữ dễ sợ. Mình cũng không biết là nó có uýnh ai nữa không nhưng biết chắc là nó uýnh mình wài à. Đã vậy nhà nó còn sát rạt bên hông trường, đứa nào dám uýnh lại nó chứ. Mình bị nó uýnh wài và uýnh rất ác, nó toàn chơi nguyên bàn tay dzả chình chình vào lưng mình không mới ghê, mà mình không nhớ nhưng mình cũng chắc chắn luôn là mình chả làm gì nó hết, mà sao nó cứ uýnh mình. Hồi đó thì ở với ngoại mà cả nhà gồm ba mẹ cậu dì đều phụ ông bà ngoại buôn bán ở tuốt Tân Cảng nên mình đi học về rất là bơ vơ, mà về là về nhà bà Nội cũng gần trường nên toàn đi bộ về chứ không được ai đưa đón hết.
Bị uýnh wài wải quá, một lần mình kể với bà dì nghe. Đến một bữa, dì dẫn mình đi học vô thẳng trường thẳng lớp thẳng cái bàn bà chằn lửa con đang ngồi, dì mình khều nó rồi nói chuyện phải quấy. Đại khái chắc cũng hăm dọa đe nẹt gì đó, nhưng rồi kể từ đó mình không bị nó uýnh nữa. Mặc dù vậy, mỗi lần ra khỏi cổng trường mà thấy cái mẹt nó là mình chạy mất adidas.
Lớn lên chút xíu, qua cấp hai cũng lại học chung với nó. Thiệt là oan gia mà, lần này thì nó xa nhà hơn một chút, khoảng 200m chứ không còn lợi thế nhà bên hông trường nữa. Nhưng bây giờ mình lại đi học bằng xe đạp và phải đạp về nhà ngoại luôn chứ không đi bộ về nhà nội nữa, nghĩa là nhà mình xa tăm xa tít so với cái 200m của nó. Nhưng bây giờ thì thời thế thay đổi rồi heheheheh, qua đầu cấp hai mặc dù chưa dậy thì nhưng tự nhiên mình lớn xác hẳn so với tụi bạn trong lớp, và lớn hơn hẳn bà chằn lửa con kia luôn kakakakak. Giờ thì mỗi lần thấy mình thì bả chỉ cười cười rồi thôi, mình không dám cười lại vì nó thì vẫn tính chằn lửa còn mình vẫn chết nhát như gì híhíhíh. Mà thôi, giờ không bị nó uýnh nữa là mừng rồi ặkặk.

Đó là chuyện trong trường, còn chuyện trong xóm nữa. Mình không phải cành vàng lá ngọc nhưng về nhà là chỉ được ở trong nhà hoặc chơi loanh quanh trong sân, đó là vì mình sống trong một xóm phải nói là giang hồ khét tiếng luôn. Trong cái xóm này, người lớn toàn cờ bạc rượu chè đánh lộn chém nhau miết, nên khỏi nói cũng hiểu con cái của người ta không được chăm sóc dạy dỗ đàng hoàng rồi. Trong xóm cũng lại có một bà chằn lửa con, mình không được ra ngoài chơi nên không bị nó uýnh wài, chỉ là lâu lâu đi về ngang qua mà nó thấy thì nó dí mình chạy có cờ, thiệt là khổ. Rồi có một lần, nó uýnh mình thiệt, cú đầu mình hay sao đó mình không nhớ, trời ơi đau quá nên khóc tu tu. Về nhà kể ba nghe là bị uýnh, ba mình te te đi ra ngoài xóm liền rồi kêu nó hỏi ''mới uýnh con tao hả mậy?'', nó mặt mày xanh lè lắp bắp gì đó rồi ba mình nhứ nhá tay vài cái rồi là từ đó mỗi lần thấy mình là nó quay mặt chổ khác thôi, mình thì không phải bỏ adidas mà chạy nữa heheheh, đỡ quá.

Về sau này khi đứa nào cũng lớn, gặp lại thì đúng là mình bự con thiệt so với hai bà chằn đó. Và giờ hai bà đó hoàn lương, rất ư là tử tế thì mình tự nhiên trở nên bố láo hẳn ặkặk. Nói thiệt chớ, con nít chơi với nhau, đứa này ăn hiếp đứa kia chắc cũng là chuyện bình thường, và cũng khó tránh khỏi. Nên phải nói rất thương ba mẹ Bebo vì còn thấy cảnh con mình bị ăn hiếp luôn, sao không xót cho được. Cũng như ba mình, thấy mình bị đứa khác uýnh thì dù là người lớn ba mình cũng đâu cầm lòng được, vẫn cứ nẹt đứa con nít kia thôi à. Làm cha làm mẹ mà.
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét