Blog gọi giấc mơ về

Tên ca khúc Natsuhiboshi có nghĩa Ngôi sao mùa hạ đã gợi ra điều gì quá đỗi êm đềm, một cánh hoa mỉm cười trong gió hay một ô cửa sổ với rèm cửa màu bạc mở tung mỗi sớm mai? 

Những ngôi sao trắng xinh, bờ cát hiền,
những bình minh trong trẻo...
ấy là dư âm mùa hạ còn đọng mãi...

Ca khúc mở đầu bằng tiếng đàn oóc chậm rãi, vài nốt guitare chấm phá như những hạt mưa rơi thanh thản trên phố buổi chiều hạ. Tại sao lại có liên tưởng ấy? 

Vì ngay tên ca khúc Natsuhiboshi có nghĩa Ngôi sao mùa hạ đã gợi ra điều gì quá đỗi êm đềm, một cánh hoa mỉm cười trong gió hay một ô cửa sổ với rèm cửa màu bạc mở tung mỗi sớm mai? 
Blog gọi giấc mơ về
"Ngôi sao mùa hạ dịu dàng ơi, vì sao ngươi mang màu đỏ?
- Những đêm tối trời tràn đầy giấc mơ tôi nhung nhớ.

Ngôi sao mùa hạ ơi, ngươi đang làm gì thế? 
- Cô bé không thấy sao, tôi đang khóc đấy mà.

Ngôi sao mùa hạ ơi, vì đâu ngươi đi lạc?
– Tôi đã đánh mất đôi sandale trắng. Vì thế mà tôi khóc nhè thôi."

Toàn bộ ca từ của bài hát ngắn và giản dị đến nhường ấy. Đó là cuộc đối thoại giữa ngôi sao mùa hạ cùng đứa bé thơ. Mẩu trò chuyện bâng quơ cứ trở đi trở lại, thủ thỉ trên nền nhạc êm đềm được vọng về từ nơi nào đó xa xôi lắm, chắc hẳn từ một giấc mơ cổ tích không phải bất cứ ai cũng có thể nghe thấy, từ một đêm tối trời mùa hè không phải bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận. 

Chỉ biết rằng điều ấy thật đẹp, và thao thiết…

Năm nào mùa hè cũng trở lại cùng hương vị cũ, hình ảnh quen mà cảm giác của đứa trẻ đâu còn như trước. Thời gian đánh rơi trên bậu cửa những vệt bụi mờ, và lấy đi trong tim người tình cảm vẹn nguyên. Đừng hỏi vì sao càng sống càng thiếu thốn, nụ cười ít đi và phút trầm ngâm cứ kéo dài. 

Nguồn: wallcoo.com

Mùa hạ này, những nỗi buồn vẫn nối tiếp nhau. Mưa đến mưa đi, ngày dài, đêm sẫm, bao nhiêu điều gói lại câm nín. Khoảng lặng thật lạ lùng, rất đỗi đáng yêu, và cũng quá chừng buồn.

Ngoại ô với những vỉa hè gạch mịn ướt, tơ nhện giăng lưng chừng trên cây, má cọ vào lá, tơ nhện buông trên vai áo. Tháo giầy, đi chân trần trên bãi cỏ, viết lăng nhăng lên bức tường sặc sỡ. Thấy mình trở lại làm đứa bé ngày xưa, đầu óc đầy ắp câu hỏi nhưng chẳng còn nhớ chìa khóa mở cánh cửa màu nhiệm đặt ở nơi nào. 

Ngôi sao mùa hạ mang màu đỏ nhớ nhung, một ngôi sao biết khóc và bị lạc đường. Đấy chẳng là những gì mà một người “không còn trẻ con” phải đối diện ư? Chẳng phải cái mẩu chuyện giữa vì sao với đứa bé kia thực ra chính là cuộc đối thoại của cùng một người, ở hai thời điểm khác nhau: khi còn nhỏ - lúc trưởng thành. 

Người nhỏ tuổi thì hồn nhiên mà người trưởng thành chẳng giấu nổi nỗi xót xa, cay đắng quá.
“Em hồn nhiên em chẳng biết ta buồn/
Em cứ kể về loài hoa bé nhỏ/
Những chùm hoa nở bừng trong gió/
Những bông hoa ngày cũ chết lâu rồi” (Lưu Quang Vũ)

Trong trẻo, thảnh thơi, mùa hạ cứ thế qua đi, qua đi...

Nguồn: wallcoo.com
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét