Dịch thơ Nguyễn Khuyến bài 121


Bài 121

Bệnh trung
病中
Bệnh trung
閒時吾自看今吾
Nhàn thời ngo tự khan kim ngô
六十餘年一仗夫
Lục thập dư niên nhất trượng phu
皮骨老來寒暑異
Bì cốt lão lai hàn thử dị
衡茅病久性情孤
Hành mao bệnh cửu tính tình cô
那堪風雨心为轉
Na kham phong vũ tâm vi chuyển
曾覩江河勢漸趨
Tằng đổ giang hà thế tiệm xu
歲月侵尋如昨夢
Tuế nguyệt xâm tầm như tạc mộng
醒時痕跡了然無
Tỉnh thời ngân tích liễu nhiên vô
Dịch nghĩa: Trong lúc ốm

Lúc rỗi ta nhìn lại cái thân ta ngày nay
Một đấng trượng phu ngoài sáu mươi tuổi
Xương da về già mỗi khi thời tiết thay đổi lại thấy khác
Ở nơi nhà tranh cổng chống, ốm lâu nên tính 
                                                      tình trở thành cô quạnh
Chịu sao nổi gió mưa dầu dãi, tâm bị sai khiến
Đã từng thấy sông nước có chiều hướng ngày một đổ xuôi
Năm tháng trôi qua chẳng khác gì giấc mộng đêm trước
Khi tỉnh dậy lâng lâng không có dấu vết gì

Đỗ Đình Tuân dịch thơ :

Khi nhàn ta ngắm cái thân đây
Hơn sáu mươi năm cũng mặt mày
Nóng lạnh thân già da thịt khác
Ốm lâu nhà vắng tính tình ngây
Gió mưa dầu dãi tâm còn chuyển
Sông nước xuôi dòng thế đã xoay
Năm tháng trôi qua như giấc mộng
Đến khi tỉnh dậy sạch làu ngay.
Sao Đỏ 17/3/2014
Đỗ Đình Tuân
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét