Lại dịch thơ Nguyễn Khuyễn bài 42

Bài 42
Xuân nhật thị chư nhi 2
春日示諸兒
頹然毛髮漸彡彡
不觉年豋五十三
當世文章何所用
老來冠帯尚多慚
亂籬春色真無賴
憂苦人情久不堪
對此光陰何以慰
諸兒猶是酒歌酣
Ngày xuân dạy các con 2

Người phờ phạc râu tóc dài dần
Không ngờ đã đến năm mươi ba tuổi
Văn chương đời này còn dùng làm gì nữa
Áo xiêm về già đáng hổ thẹn nhiều 1
Trước cảnh loạn ly màu xuân thật trơ trẽn
Đau khổ mãi lòng người ta không chịu đựng được
Đối với bóng quang âm ấy lấy gì yên ủi
Thế mà các con hãy còn say sưa đàn hát mãi 2

Chú thích:
1.     Hai câu 3+4 ý nói: sự học hành đỗ đạt của mình cũng không giúp ích gì được cho thời cuộc nên khi về già lòng vẫn ấy náy  và tự lấy làm hổ thẹn.
2.     Hai câu cuối bài thơ là lời phàn nàn về con cái: Một thời khắc(tấc bóng) trôi qua mà chưa làm gì được cho xã hội thì thật là đáng tiếc, thế mà các con lại cứ chơi bời rượu hát say sưa mãi.

Nguyễn Khuyến tự dịch:
Tuổi thêm, thêm được tóc râu phờ,
Nay đã năm mươi có lẻ ba.
Sách vở ích gì cho buổi ấy,
áo xiêm nghĩ lại thẹn thân già.
Xuân về ngày loạn càng lơ láo,
Người gặp khi cùng cũng ngất ngơ.
Lẩn thẩn lấy chi đền tấc bóng,
Sao con đàn hát vẫn say sưa?
 

Đỗ Đình Tuân dịch thơ:

Người phờ râu tóc dài ra
Nào hay đã tuổi năm ba đến rồi
Văn chương chẳng ích cho đời
Về già xiêm áo cân đai thẹn thùng
Sắc xuân sao cứ mơ mòng
Loạn ly khổ não đau lòng người thay
Lấy gì an ủi đời nay
Các con sao cứ uống say hát tràn?
25/11/2014
Đỗ Đình Tuân
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét