GIÓ CÔN SƠN
( Tặng Dịp)

Hôm nay tôi đến thăm em,
Nửa như là lạ,nửa quen thân rồi.
Nhà em ở dưới chân đồi,
Tựa vào vườn vải đương thời nở hoa.
Ngọt ngào chén nước mật hoa,
Vang vang lời hứa từ xa,xa về.
Mộc mạc như bức tranh quê,
Sân, vườn, cổng, ngõ bên lề nguyên sơ.
Một thời cắp sách mộng mơ,
Nhớ em tôi vẫn đợi chờ tương lai.
Nắng làng Mô đã trải dài,
Em thành ông ngoại của hai cháu rồi.
Em xưa trò nhỏ của tôi,
Dường như em chẳng chịu ngồi yên đâu.
Cuộc đời dâu bể,bể dâu,
Cánh chim nhỏ đã ngang bầu trời xanh.
Nhớ câu chim đậu đất lành,
Gió Côn Sơn đã thổi thành thơ em.
Cô chúc em mãi bình yên,
Bài thơ” Tặng Nhã” thắm trên môi hồng.
Côn Sơn: 10 – 03 – 2011

Cô Cẩm Tú
Share on Google Plus

About Unknown

Bài viết này được chia sẻ bởi Unknown.
    Blogger Comment
    Facebook Comment

0 nhận xét:

Đăng nhận xét